Cảm niệm mùa Vu Lan

 

bong-hong-cai-ao1zcamniemvulan

 

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Nam Mô Vạn Cổ Hiếu Xứng Danh Mục Kiền Liên Tôn Giả.

Từng ngọt gió heo may khe khẽ lướt qua mành, cây ngô đồng buồn vương theo những ngọn lá vàng đung đưa trước gió, cánh sen hồng úa dần trong ánh nắng mùa thu, đó cũng là lúc nhân loại chuẩn bị đón mừng đại lễ Vu lan. Mùa Hiếu Hạnh lại về trong tiết trời dịu nhẹ, thấp thoáng những cơn mưa, thu phong vi vu hiu hắt, khiến lòng người trào dâng những cảm xúc vô bờ.

 Thu về hiu hắt lá vàng rơi

Nghĩa mẹ tình cha ví biển trời

Biết đến bao giờ con trả đáp

Gạt dòng lệ tủi nhớ khôn nguôi!

Vu Lan nào cũng vậy, hình như có một tình cảm vô hình nào đó xâm chiếm trái tim chúng con khi mùa báo hiếu cận kề. Đây có lẽ là khoảng thời gian ý nghĩa nhất của đời mình, là cơ hội để chúng con thể hiện tấm lòng hiếu đạo đối với cha mẹ, dâng lên cha mẹ những lời cảm niệm sâu sắc tự đáy lòng. Giờ đây, tâm trạng của chúng con thật bồi hồi khó tả!

Kính lạy cha, kính lạy mẹ!

Con ra đời là kết tinh của một tình yêu bao la, khơi nguồn từ sự hoài bão của đạo đức nhân loại, cha mẹ đã cho con có mặt trên cõi đời này. Từ khi cất tiếng khóc chào đời, phước duyên đã cho con có cha và có mẹ, đó là điều hạnh phúc lớn lao nhất của bất cứ người con nào! Chín tháng mang thai, mẹ đã nâng niu con từ một giọt máu đào cho đến khi thân thể của con đầy đủ. Con đã sống trong bào thai ấm áp của mẹ hiền, con đã nghe từng nhịp tim của mẹ, cảm nhận từng cái vuốt ve nhẹ nhàng của cha. Cha mẹ đã dành tất cả tình yêu thương cho con dù con vẫn chưa chính thức có mặt trên đời này.

Ngày con ra đời cũng chính là ngày mẹ đau thương quằn quại, gan ruột xé rách, máu huyết dầm dề. Nhưng khi nghe được tiếng khóc chào đời của con thì mẹ quên đi tất cả, giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên gò má gầy gò xanh xao. Nụ cười của mẹ dù gắng gượng nhưng không dấu được niềm hạnh phúc vô bờ. Lặng thầm bên hiên là nụ cười mãn nguyện và khuôn mặt rạng rỡ của người cha yêu dấu.

Tình yêu thương của cha mẹ đã che chở cho con vượt qua bao nắng táp mưa chan, nóng lạnh dãi dầu, con dần lớn khôn từ đôi dòng sữa mẹ. Cha mẹ đã cho con hình hài, cho con biết yêu thương, cho con sự quấn quýt ngọt ngào đến nỗi chỉ một lúc vắng bóng cha mẹ là nước mắt con lưng tròng, gọi mãi mẹ ơi, cha ơi!

Con lớn lên từ đôi dòng sữa mẹ

Từ lời ru man mác một vòng tay

Tiếng  ầu ơ nuôi mộng ước từng ngày

Trao yêu thương ngập tràn hơn biển cả

Con lớn lên từng ngày trong vòng tay yêu dấu của cha mẹ, con yêu cuộc sống này vì con thấy chỉ có hạnh phúc mà chẳng có khổ đau. Con đâu có biết cha mẹ vất vả từng ngày, lam lũ lao động, tần tão sớm hôm, chật vật với cuộc sống đầy đua tranh giành giật, bát cơm chan đầy nước mắt. Nhưng cha mẹ vẫn nuốt lệ làm vui, vì nghĩ rằng con cái là tất cả, là tài sản vô giá. Vì thương yêu chìu chuộng, đôi khi cha mẹ phải nghẹn lòng, khó mấy cũng lo cho con, có khi đi vay đi mượn. Điều kiện kinh tế càng khó khăn, làm cho cha sầu mẹ tủi.

 Nuôi con buôn tảo bán tần

Chỉ mong con lớn nên thân với đời

Những khi trái nắng trở trời

Con đau là mẹ đứng ngồi không yên

Trọn đời vất vả triền miên

Chăm lo bát gạo đồng tiền nuôi con!

 Con đến tuổi đi học, cha mẹ lại càng lo lắng hơn, bởi vì trường đời không ngọt ngào như vòng tay của mẹ. Bước chân con tập tễnh bước vào đời, mỗi một giai đoạn là một chuỗi ngày gian lao nhưng không khỏi lo lắng của cha mẹ.Tình cha nghĩa mẹ là vậy đó. Sự hy sinh thầm lặng hàm dưỡng cả một khối tình yêu bao la. Mẹ là sự dịu hiền gần gũi, cha là bóng mát trên cao. Mẹ là cành lá xanh tươi, cha là thân cây bền bĩ, mẹ là suối nước ngọt ngào, cha là Thái sơn hùng vỹ. Mẹ cho con đức từ bi, cho con biết thế nào là yêu thương. Cha cho con trí tuệ, cho con biết nẻo đường con bước.

 Mẹ là suối nước yêu thương,

Cha là ánh đuốc soi đường con đi

Mẹ là bóng mát từ bi,

Cha là chỗ dựa những khi con buồn.

Con lớn lên theo ngày tháng thì cha mẹ cũng úa dần theo thời gian, con cảm nhận được sự già đi trông thấy của cha và mẹ. Những mái tóc xanh ngày nào giờ đã pha sương điểm bạc. Trên trán cha hằn sâu những nếp nhăn chẳng thể xóa mờ. Trong mắt mẹ thăm thẳm những nỗi sầu thăng trầm thế cuộc. Những tấm thân non trẻ ngày nào giờ gầy gò như bóng hạc chiều thu. Sự hy sinh của cha mẹ là vậy đó, con nào có hiểu được. Tất cả nhựa sống cha mẹ đã trút hết cho con để qua từng ngày cha mẹ héo hon như cây khô giữa gió nội mưa ngàn. Cha mẹ ốm đau cũng không muốn con biết, chỉ vì sợ con phải đau buồn.

Nhớ ngày mẹ ốm nằm trong xó

Chiếu lạnh ủ không ấm vóc gầy

Đau đớn không hề rên xiết khẽ

Sợ con nghe thấy mà buồn lây.

Con đã lớn khôn, đã trưởng thành, vì công danh sự nghiệp con lại bỏ cha bỏ mẹ mà đi. Cha mẹ chỉ nghẹn ngào nhìn bước con đi, nước mắt lưng tròng nhưng gượng cười thật tươi để con được vui vẻ. Con mải vui với sự giả tạo phù hoa của cuộc sống, có khi con đã quên mất mẹ yếu cha già đang chờ con vò võ. Cha mẹ thương con nên cũng chìu chuộng nhưng lòng cha mẹ buồn lắm. “Nuôi con hòng đến tuổi về già”, tuổi càng già cha mẹ càng thấy cô đơn, càng cô đơn thì càng sinh bệnh tật, càng bệnh tật thì cái chết cận kề. Cứ mỗi lần con về lại một lần cha mẹ tiễn con đi, đưa con đi rồi lại đợi chờ trong vô vọng.

“Đưa con ra đến cửa buồng thôi,

Mẹ phải xa con khổ mấy mươi.

Con ạ! Đêm nay mình mẹ khóc,

Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.”

Thế mà con đâu có biết, con cứ mãi lặn hụp giữa thế gian, quay cuồng trong danh vọng lợi dưỡng để phục vụ cho cái sở dục của mình. Cho đến một ngày khi con nhận được hung tin thì mọi thứ dường như đã quá muộn! Mẹ đã nằm xuống, đã trút hơi thở cuối cùng sau những ngày cô đơn, bệnh tật, mõi mòn chờ con! Mẹ ra đi mà chẳng được nhắm mắt vì mẹ vẫn đợi con về.

Con trở về trong tiếng khóc tang thương, bước thấp bước cao trên con đường đầy lá đổ. Con đã mất thứ quý giá nhất trong cuộc đời, tình yêu thiêng liêng của mẫu từ đã xa rời tầm tay với! Ôi mẹ ơi! Hàng cau xưa vẫn ngạt ngào hoa trắng, sao bóng mẹ hun hút phương trời!? Con đau lắm mẹ ơi, nỗi đau xé nát tâm can đứa con bất hiếu này. Ảm đạm chiều thu mây mù giăng lối, màu tang trắng phủ kín đời con, bước chân con thẫn thờ như người mất trí, tiễn mẹ đi, đi về cõi vĩnh hằng. Một nén hương lòng thắp trên mộ mẹ, hoàng hôn chợt về trong gió rít lê thê!Con đã mất mẹ, mất cả một bầu trời!         

Thế là hết từ này con mất mẹ

Đường gập ghềnh ai dìu bước con đi

Mất mẹ rồi đời con chẳng còn chi

Ai gieo cảnh sinh ly rồi tử biệt!

Vu Lan năm nay con đi chùa mà không có mẹ, giữa chốn đông người sao con vẫn thấy bơ vơ, cứ như một mình con giữa sa trường hoang mạc! Vu Lan năm nào khi con còn có mẹ, con đến chùa với niềm hạnh phúc dâng trào. Con được cài lên ngực một đóa hoa màu hồng và tự hào mình còn có mẹ. Nhưng năm nay con chỉ được cài hoa trắng mà thôi. Màu trắng lạnh lùng tang thương làm sao con ngăn được dòng lệ tủi! Con bỗng thấy bờ môi mặn đắng, nuốt lệ nghẹn ngào! Nhìn người ta diễm phúc còn có mẹ và được cài lên ngực một đóa hoa hồng, lòng con càng tê tái đoạn trường mẹ ơi, mẹ yêu ơi! “Nghẹn ngào hoa trắng con cài, vì con đã mất bầu trời yêu thương!

Giờ đây, mùa báo hiếu Vu Lan đã về trong ánh hào quang của chư Phật và trong màu huỳnh y giải thoát của Chư Tăng. Trước bảo điện trang nghiêm của Thiền môn, chúng con xin được quỳ lạy dưới chân Phật đà, xin được dâng lời sám hối với cha mẹ chúng con, dù lời sám hối có muộn màng thì cũng xin cha mẹ chứng giám, thứ tha cho chúng con. Chúng con nguyện theo lời Phật dạy để bước đi bằng lời ru của mẹ, dẫu biết suốt đời con chẳng thể đi hết những lời ru ấy.Nguyện chư Phật từ bi phóng quang tiếp độ cho cha mẹ của chúng con được vãng sinh tịnh độ; gia hộ cho những bậc cha mẹ hiện tiền của toàn thể Đạo Tràng được thân tâm an lạc, nghiệp chướng tiêu trừ, phước trí trang nghiêm, đạo tâm tăng trưởng.

 Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát Tác Đại Chứng Minh

digg delicious stumbleupon technorati Google live facebook Sphinn Mixx newsvine reddit yahoomyweb